Còn Ðâu

Chiều xuống mây đùn trên xóm vắng
Đường quê lặng lẽ có ta về
Sương gió dặm trường chim mỏi cánh
Một mình lê bước ta về quê

Một thuở ra đi không tống biệt
Sông dài biển rộng biết là đâu
Sau lưng trùng trùng cơn dị diệt
Trước mặt chập chùng cuộc bể dâu

Viễn phương có những ngày hiu hắt
Gác trọ một mình ngắm tuyết rơi
Cố quận nghìn trùng xa lăng lắc
Đoạn trường ly cách, cố nhân ơi!

Viễn phương có những ngày lang bạt
Quên mẹ, quên cha, chẳng nhớ về
Sống kiếp tha hương, đời viễn khách
Miệt mài nỗi sống giữa cơn mê

Chiều nay nhớ quá ta về lại
Bên đường người mới dửng dưng nhìn
Người cũ không còn ai ở lại
Lủi thủi ta đi với bóng mình

Ô hay, cảnh cũ còn đâu nữa ?
Vườn hoang, đồng quạnh, xóm cô liêu
Cha già mẹ yếu đâu còn nữa
Nhà xiêu, vách đổ, ngói xanh rêu!

Hai mươi năm lẻ đời gian khổ
Quê mẹ tan hoang đến não nề
Lòng ta bạc trắng như màu tóc
Nhà cũ còn đâu bóng mẹ quê ?!

Bạch-Loan